Đêm thứ tư hay đêm thứ năm tinh thần tôi rời rạc, hoang mang.Chẳng hạn như trên kia đã nói, tôi sợ bị sét đánh, thì bây giờ tôi biết rằng, theo bảng thống kê mỗi năm của quốc gia trong số 350.Bạn và tôi, trên đường đời, sẽ gặp nhiều tình thế bất mãn, không thể thay đổi.Tại đó tôi trồng vài chục gốc cây.Mà chúng tôi bị tấn công ở dưới sâu chỉ già nửa con số sau một chút.Gobe, một trong những vị trưởng ban y tế sở Hoả xa Santa Fé.Ông bảo rằng: "Tháng ba năm 1945 tôi đã học được một bài quan trọng nhất trong đời tôi, học được ở ngoài khi bờ biển Đông Dương, dưới mặt nước hơn 90 thước.Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết.Bài này kể lại kinh nghiệm của một người đàn bà khó nhọc mới tìm thấy được rằng: "không thể sống không có Trời được".Nhưng phải can đảm chống với nó.
