Nếu không, “sự chấp nhận” của bạn chỉ trở thành một nhãn hiệu, một chiêu bài do tâm trí bày đặt ra, nó cho phép tự ngã của bạn tiếp tục mặc tình thỏa thích với sự bất hạnh, và do đó tăng cường cảm nhận về sự cách biệt của nó với những người khác, với hoàn cảnh xung quanh bạn, với cái ở đây và ngay bây giờ của bạn.Đó là hậu quả của sự thay đổi trong ý thức của toàn hành tinh.Ngoài thời điểm này không thể có sự cứu rỗi nào nữa.Theo Thánh Paul, toàn thể mọi tạo vật đều chờ đợi loài người tỏ ngộ.Rồi quan sát xem liệu tình hình này làm thay đổi trạng thái ý thức của bạn và phẩm tính của việc bạn đang làm đến mức nào.Sẽ hữu ích hơn nếu gọi nó là trạng thái ý thức mê muội/trạng thái bất thức (unconsciouness) hay sự điên rồ.Đừng kết tội lẫn nhau là vô minh.Hãy nhớ rằng giữa chúng không có sự khác biệt gì cả.Sự việc có thể đơn giản đến thế sao? Vâng, nó đơn giản như vậy đó.Liệu nó vẫn còn quá khứ và tương lai không? Liệu chúng ta còn có thể đề cập đến tương lai theo bất cứ một ý nghĩa nào đó không? Câu hỏi: “Mấy giờ rồi?” hay “Hôm nay là ngày thứ mấy?” – nếu như có ai đó nêu lên – sẽ hoàn toàn vô nghĩa.
