- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.- Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa.- Thật sao? Nếu tớ làm thế thì liệu sự việc có dễ dàng hơn không? - Jones nhíu mày hỏi.James vẫn còn nhớ nét mặt tỏa sáng vì tự hào của Jessica khi cô ấy bước vào văn phòng anh để báo cáo công việc.Nhưng quả thật, với một khối lượng công việc như thế, anh dường như không còn thời gian để chú tâm đến mọi thứ chung quanh và áp lực công việc khiến anh quên khuấy những nguyên tắc nhã nhặn trong giao tiếp.Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ.Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình.Nhìn lại, James thấy ngày làm việc của mình giờ trở nên ngắn hơn, và anh thích được quay trở lại văn phòng vào mỗi sáng.Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình.Uống cạn tách cà phê, James quyết định đến gặp Jones để tham khảo giải pháp.
