Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.Nhưng lí trí không cho phép.Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.Còn quá nhiều điều để viết.
