Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.Ta cõng nàng đi trên sóng.Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.Bàn tay kia cũng không phải của nàng.Chúng là những bước chân của suy nghĩ.Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
