những họa sĩ, nhà thơ, nhà văn thường nhắc đến khả năng trực giác khi nói về quy trình sáng tạo nằm đàng sau những bức tranh, bài thơ, và tác phẩm văn học của họ.tất cả đều bắt đầu từ việc tôi đã quyết định nộp ý tưởng của mình, bất chấp ý nghĩ rằng cơ hội thành công là rất nhỏ.sau khi tưởng tượng ra ba cuộc hẹn hò thất bại, một người không may bình luận: “tôi sẽ chẳng làm gì cả.Đang lúc trèo lên mái nhà, chẳng biết tại sao, đột nhiên tôi lại sợ độ cao.suýt nữa thì tôi không gửi ý tưởng của mình đi, bởi vì tôi nhận thấy hàng chục ngàn học giả có thể sẽ đệ trình kiến nghị của họ, và ý kiến của tôi rất ít có cơ may được chọn là thí nghiệm thắng cuộc.Không biết khả năng của mình có còn đáp ứng thị trường lao động nữa hay không, bà gọi điện hẹn gặp một người bạn cũ đang làm trong thế giới kinh doanh, với mong muốn tìm lời khuyên của ông.Người may mắn và người không may dường như sống trong hai thế giới khác biệt nhau.Tôi quan sát nhiều khía cạnh khác nhau trong cách thức ra quyết định của người may mắn và người không may: họ đánh giá các chứng cứ như thế nào, họ nghĩ về những giải pháp khác nhau ra sao, họ chọn giải pháp này hay loại bỏ giải pháp kia theo tiêu chí gi.Trong một cuộc phỏng vấn, anh kể lại chuyện linh cảm đã cứu anh thoát khỏi một tai nạn chết người như sau: “tôi đang làm việc trên mái một tòa biệt thự ở Chicago.Tôi liền gọi cho ông ấy và được giới thiệu với một thám tử tư sống gần nơi tôi ở.
