Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.Gió se sẽ mang vị mặn.