Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.Tua nhanh thôi, mệt rồi.Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.Và đây là lần thứ hai tôi khóc.Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà.Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.