Tối, bạn đèo bác vào viện.Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy.Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.Thế giới trong óc thật hỗn tạp.Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.Nhưng mà tôi ươm mầm.
