Mân mê hoài cuốn anbum.Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.Và bản thân họ phải tự thoát ra.Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.Mắt và đầu đau đã thành nhàm.Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình.Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
