Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…Cũng không được đọc truyện nữa.Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.