Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.