Bây giờ bác đang trăm mối lo.Tôi lẳng lặng ra về.Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào.Không ngủ cũng phải nằm.Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?