Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn.Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.Giấc mơ cũ rồi mà.