Ăn xong bạn nghiêm trang hút thuốc, thăm bạn bè; đi đi lại lại; đánh vài ván bài; giở vài trang sách; bạn nhận thấy tuổi già nó bò tới; bạn đi dạo mát; vuốt ve cây đờn.Bạn có nhớ, buổi sáng đó, nhận được một bức thư khiến bạn lo lắng, cân nhắc kỹ lưỡng khi trả lời không.Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy.Ta hoàn toàn có thể kiểm soát bộ máy suy nghĩ của ta được.Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc.Tại sao tôi phải vô lý đến mắc cỡ vì điều đó nhỉ? Hỡi người đời, anh phải tự biết anh.Tôi chỉ có thể xét một trường hợp thôi và trường hợp đó không thể là trường hợp trung bình, vì không có trường hợp nào là trường hợp trung bình, cũng như không có người nào là người trung bình.Chắc chắn là như thế sẽ có lợi.