Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.Tôi cười khùng khục trong họng.Tuổi phát dục đâm không bình thường…Sợ không trả được? Không phải.Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).