Mỗi ngày bạn để nó trên bàn viết, ngay trước mặt.Tôi được đi học, nhưng ngay tuần đầu, mỗi lần trở về nhà, la khóc khổ sở.Ngày hôm nay tôi sẽ rán bồi bổ tinh thần.Và khi tới tuổi trưởng thành lại nói: "Ước gì tôi lập gia đình rồi ở riêng".Bây giờ tôi nhắm mắt lại mà còn thấy và nghe được chiếc toa xe ấy chạy.Tôi giận tới nỗi nhất định không khi nào trở về nhà nữa.Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết.Chúng ta thường để cho những chuyện lặt vặt làm ta điên đảo mà đáng lý ta nên khinh và quên nó đi.Chúng tôi phải ăn món rẻ tiền trong những hàng cơm bình dân.Bây giờ các tôi đều trưởng thành, và tôi đã có ba đứa cháu ngộ nghĩnh dễ thương.
