Ngày hôm nay tôi sẽ vui tính.Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.Mà những người đọc qua bài đó, một tuần sau chắc chẳng còn nhớ đến nữa.Chúng tôi bàn về những tai hại của lo lắng và bác sĩ nói: "Bảy chục phần trăm bệnh nhân đi tìm bác sĩ đều có thể tự chữa hết bệnh nếu bỏ được nỗi lo lắng và sợ sệt.(Một trong bốn hội viên thường phí hàng giờ để lo lắng quay cuồng về một tình thế nào đó, không bao giờ chịu nghĩ về tất cả những giải pháp có thể đưa ra được và cũng không bao giờ chịu ghi lại: Đây, theo ý tôi, giải pháp nầy hơn hết).Chưa bao giờ tôi hoàn toàn thất bại như vậy.Đêm thứ tư hay đêm thứ năm tinh thần tôi rời rạc, hoang mang.Tâm hồn bị rung động quá chừng, nên mỗi khi ngồi một mình là nước mắt tràn ra.Trong thời gian ấy, tôi chuyên tâm thu thập hết các sự kiện quan tới vấn đề.Mỗi khi sắp phí đời sống của bạn vào những ưu phiền thì xin bạn hãy ngừng lại và tự hỏi ba câu dưới đây:
