Cái đó làm bạn tỉnh ra.Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Cớ gì mà không dám nói.Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn.Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Với họ, viết không có tị ti nào là học.
