Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.Bắt đầu khó nghĩ đây.Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.Chẳng có cái gì đập.
