Khi đó, con đã mất sạch vàng, ngựa, nô lệ, áo quần đẹp.Cha mẹ anh ta rất giàu có và giống như con, anh ta đến Nineveh để tìm cơ hội lập nghiệp.Đầu tiên, chẳng thấy ai chú ý đến cả, ông cảm thấy thất vọng nhưng vẫn cố gắng tiếp tục rao bán.Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, sau đó họ cùng cười và giơ cao những cái túi trống rỗng của mình.Arkad nói đến đây, bỗng có một học viên mặc chiếc áo choàng màu đỏ khá đẹp đứng dậy và xin phép nói:Như thế, con cháu của tôi sau này cũng không ai bị khinh miệt về những bất hạnh của cha ông chúng.Tôi nhận thấy sự hiện diện của cuộc sống, của con người.- Vậy ai trong chúng ta đã từng gặp may mắn và đã để vuột mất nó?Ông Arad còn giẫm đạp lên những mảnh vụn đó cho đến khi chúng biến thành bụi.Không biết đứa nô lệ này có thể dắt được lạc đà không?