Vào một ngày kia, Algamish, người cho vay tiền, đến yêu cầu tôi khắc một bản sao của điều luật thứ chín.Nhưng cuối cùng, tôi rất vui mừng vì đã hoàn thành công việc vào lúc bình minh.Bà ấy là người tự do và là cháu gái ông chủ trước đây của tôi.Hai cặp mắt lờ đờ của hai con lạc đà bỗng nhiên mở to và sáng lên qua giọng hét của tôi.Rất nhanh sau đó, Megiddo đi theo và mất hút cùng với ông chủ mới của mình.- Ối chà! Những thứ ấy bây giờ ở đâu cả rồi, anh Megiddo? – Zabado giễu cợt.Tôi phải thường tính toán các khoản chi tiêu sao cho gia đình tôi không bị đói.– Rodan vừa nói, vừa cầm lên một chiếc vòng xuyến bằng vàng có khảm những viên đá quý rất đẹp.Tôi cũng không thể tự bằng lòng, cho phép mình ăn mặc xoàng xĩnh và ăn những món chỉ cốt sống qua ngày.Khi tôi hoàn toàn thất vọng thì gặp được bà Swasti.