Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống.Gặp gió mùa, dông tố, đáng lẽ chết vì sợ, thế mà không.Mười năm trước cô đã bị kích động rất mạnh.Tôi chắc họ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sự ấy.Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa".Đáng lẽ bực tức về lòng bạc bẽo thì ta cứ chờ đón nó đi, cho nó là tự nhiên sẽ đến.Tôi cho những lời ký giả đó là phỉ báng riêng tôi.Sống nửa thế kỷ rồi, chẳng kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất tôi cũng học điều này.Tối, tôi trở về phòng ngủ như một vị anh hùng khải hoàn vậy! Tôi tự thấy đời như thay đổi hẳn đi.Trong hai năm nay, tôi đã sửa chữa gần hết.