Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.Lại đánh một canh bạc nữa.Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.Phải cạo râu đi nghe chưa.Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.Tôi đã đến đó và đã trở về.Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta.Phải, đó là tôi tự cô lập mình.Tôi để mẹ dắt tôi đi.Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.