Tôi hăng hái tới nỗi qua ở Châu u hai năm.Nhiều khi có những nỗi riêng không bàn với ai được, cả với những người thân thiết hoặc bạn chí thiết nữa.Bà nói với bạn tôi: "Trước kia, tôi đã quá lo lắng về chuyện gia đình, lắm khi muốn chết cho xong.Rồi y trở lại phản ông, tố cáo ông, nói xấu ông, người đã cứu y khỏi khám.Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn".Không biết đi đâu nữa, tôi vào nghe thuyết pháp về câu: "Chinh phục được tinh thần mình còn quan trọng hơn là chinh phục được một châu thành".Nếu tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định thì có lẽ tôi đã cuồng loạn vì lo sợ cả buổi chiều chúa nhật, mất ngủ đêm đó, và sáng thứ hai, xuống hãng, mặt mũi bơ phờ, hoảng sợ.Không phải tôi thích nghe họ đâu.Nếu không, sẽ hối hận suốt đời.Khi về tơí Mỹ tôi cân thêm 4,5 kí lô.