Nhưng những thứ đó hơi hiếm.Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…