À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm.Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
