Cô gái bảo: Vô duyên.Chả biết đường nào mà lần.Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.Dùng hay không dùng thì có sao.Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng.Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.Người yêu càng quí chứ sao.Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.