Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu.Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ.Chúng tôi trò chuyện rất thân mật và vui vẻ về cuộc sống.Vậy thì tại sao tôi không được hỏi tổng thống những câu như thế? Những gì mà khán giả của tôi thắc mắc: Tôi sẽ hỏi.Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa.Tôi muốn mình ngày một tiến triển hơn và giọng nói là một trong những ưu điểm mà tôi có.Vấn đề mấu chốt kế tiếp là, như tôi đã đề cập, bạn phải chăm chú lắng nghe.Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh.Tôi uống cà phê và thật nhiều nước để không bị khô cổ họng.Rồi thì tất cả bọn học sinh lớn bé đều trông thấy Moppo, ngớ người trong ba giây, và ngay tức khắc hiểu ra đây chỉ là một trò đùa.