Hôm qua sinh nhật cô ấy, hú vía, may mà mình kịp nhắn tin chúc mừng.Thả hồn một lúc Chíp chợt như bình tỉnh sau cơn mê và tự hỏi: “Mình đang đi đâu thế nhỉ, khùng thật, càng ngày càng khùng mất rồi.- Đôi mắt phản đối: Giời ạ, tớ chưa thấy học sinh nào không học bài mà tim không đập loạn xạ khi bị khảo bài cả.Chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu, mỗi lần như thế Chip rất buồn.Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất.Thà đứng lại để suy nghĩ thật kỹ còn hơn là nhắm mắt vội bước một con đường mà bạn không chắc nó sẽ dẫn về đâu.Đó là quán Cà Phê Tình Nhân, nơi mà cô và Lâm Vinh trước đây vẫn thường hò hẹn.Nghe có vẻ kinh nhỉ?!Dù không phải tất cả hoài bão đều có thể đạt được đến đích, nhưng thành công nằm ở chỗ ta dám bước đi dù có vất ngã bao nhiêu lần.Voi cha nằm lã một góc, mắt ngước trên trời vừa rên rĩ: