Rồi tôi ngội dậy lúc nào không hay.Riêng tôi, tôi thấy khó, khó ghê.Thấy bà Glover, anh ta la: "Tôi không muốn chứa quân lang thang".Chính lúc ta được rảnh rang để hưởng vui thú trên đời và đáng lẽ được sung sướng thì nỗi buồn chán, lo lắng len lỏi vào tâm hồn ta.Một vai trong kịch, đại tá Andy nói: "Những kẻ may mắn là những kẻ có một việc làm hợp lý".Nhưng lời khuyên của tôi như nước đổ lá khoai.Mà cô mỏi mệt thiệt.Tôi không sao tả nổi nổi khổ của tôi lúc ấy.Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi.Anh có nhiều lý do tự mãn vậy mà cứ gắt gỏng từ sáng đến tối.