Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.Họ nào có tội tình gì.Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.Lát sau, thằng em đi vào.Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm.Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh.
