Sự tiếp tế thời gian mặc dầu rất đều đặn mà lại bị hạn chế một cách khắc nghiệt.Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo.Và khi đọc xong bạn thành thật tự hỏi còn ghét thơ nữa không? Tôi đã biết nhiều người đọc xong rồi, tự nhận rằng từ trước oán thơ là hoàn toàn nhầm lẫn.Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.Tôi tưởng tượng rằng phần đông những người có óc tò mò tìm hiểu đều hướng đến văn chương.Bạn tự nhủ: "Ta phải ráng biết chút gì về cuộc cách mạng Pháp, về lịch sử hỏa xa hoặc những tác phẩm của John Keats (thi sĩ Anh ở thế kỷ 19)".Chỉ thay đổi một chút thôi, dù là thay đổi cho đời ta sung sướng hơn, ta cũng thấy khó chịu, bất tiện.Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo.Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.
