Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.Một số người giúp đỡ nhiều.Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.Xin lỗi em, xin lỗi các con.Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
